Cuốn s?ch n?y tập hợp một số b?i viết của t?i đ? đăng tr?n VOA blog.[1] Được viết trong những thời điểm kh?c nhau, tất cả đều xuất ph?t từ một ?m ảnh duy nhất: Việt Nam.
Đến nay, thời gian t?i sống ở ngoại quốc đ? nhiều hơn hẳn thời gian t?i sống ở Việt Nam. Vậy m?, lạ, kh?ng hiểu tại sao, t?i cứ đau đ?u nghĩ về Việt Nam m?i. Nh?n cảnh đẹp: nghĩ đến Việt Nam. Ăn một m?n ăn lạ nghĩ đến Việt Nam. Nghĩ về Việt Nam cả trong những giấc mơ. Dường như c?i cuống rốn ba mẹ t?i ch?n, đ?u đ?, như một ph?p mầu, n?u t?i lại, khiến t?i kh?ng thể thanh thản tự nhận m?nh l? người ?c, vui v? buồn tr?n mảnh đất hiền ho? của ?c, tự h?o với một số th?nh tựu của m?nh tại ?c. L?c n?o t?i cũng lửng lơ.
C? lẽ một trong những bi kịch o?i oăm trong đời của t?i l?, mặc d? l?c n?o cũng ho?i hương v? ho?i niệm như thế, t?i lại bị cấm nhập cảnh v?o Việt Nam. Viết l?ch trở th?nh một sự đền b?. Với n?, t?i được về Việt Nam bằng chữ. Y?u ng?n ngữ trở th?nh một c?ch y?u nước. Một l?c n?o đ?, t?i lại thấy đ? l? một điều hay: Quan s?t đất nước từ vị tr? ở ngo?i, rất xa, như một người ngoại cuộc, mọi vấn đề sẽ dễ s?ng tỏ hơn khi ch?ng được đặt trong tương quan so s?nh với những c?i kh?c. Những c?i của thi?n hạ. Ở khắp nơi.
Lưu vong dạy t?i b?i học về to?n cầu ho?.
Nghĩ lại, t?i kh?ng c? g? để ?n hận.
10/2021
N.H.Q.
[1] https: //www.voatiengviet.com/z/1782